Dòng game Assassin's Creed là một trong những con át chủ bài của hãng Ubisoft, ngay từ phiên bản thứ hai, Ubisoft đã cho ra mắt liên tiếp mỗi năm một phiên bản (giống như Call of Duty 2 trở về sau), 3 phiên bản đầu đều rất thành công với những cải tiến hợp lý về mọi mặt qua từng phiên bản, cho nên cũng dễ hiểu khi làng game đã đặt kỳ vọng rất lớn vào Assassin's Creed: Revelations (ACR) ngay từ khi được công bố, phiên bản gần nhất của dòng game lừng danh này.
Assassin's Creed Revelations với cốt truyện có điểm mạnh khó thay đổi
Nối tiếp phần 3 Assassin's Creed: Brotherhood, ACR tiếp nối câu chuyện về Desmond Miles, một người sống ở thế giới hiện đại và Ezio, một trong những cụ tổ của Desmond sống vào cuối thế kỷ XV và đầu thế kỷ XVI sau công nguyên, nhờ có cỗ máy Animus, Desmond có thể nhìn thấu ký ức của Ezio nhờ đó lần theo dấu vết của Apple of Eden, một báu vật quyền năng mà Templar (tổ chức đối nghịch với Assasin của Ezio và Desmond) đang vô cùng thèm muốn.
Tuy nhiên ở phiên bản này, người chơi thay vì được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của những thành phố hoa lệ thuộc nước Ý thời phục hưng mà thay vào đó sẽ được chạy nhảy khắp Constantinople, trung tâm của đế chế Ottoman trong hành trình giải mã những bi ẩn của Nicolo Polo để lại nhằm tìm ra cổ vật mà Altair (nhân vật chính của phần 1) để lại. Cốt truyện luôn luôn là thế mạnh của AC, đan xem giữa hiện tại và quá khứ, giữa những âm mưu thâm độc cùng những tình tiết được sắp đặt khéo léo nhằm giữa chân người chơi tới phút cuối cùng
Gameplay ASSASSIN'S CREED: REVELATIONS: nhiều cải tiến nhưng chưa đủ
Phiên bản Assassin's Creed đầu tiên vốn đã được đem ra so sánh với Prince of Persia (cũng do Ubisoft phát hành), vì có lối chơi leo trèo bay nhảy liên tục từ đầu đến cuối game vì đây là cách nhanh chóng nhất để tiếp cận mục tiêu và băng qua thành phố với những con đường chật hẹp của game, một trong những điểm hay của phong cách chơi này là Ubisoft đã thuyên giảm bớt độ khó của nó, người chơi không cần phải chạy lấy đà, đu dây, bám tường,... mà chỉ tập trung vào việc định hướng thật chính xác trong những pha bay nhảy, phần thứ 4 này Ubisoft bổ sung cho người chơi Hook Blade (Dao móc) giúp cho lối chơi vốn đã nhanh nay lại con nhanh hơn gấp bội.
Người chơi có thể đu dây từ chỗ này sang chỗ khác, quật ngã đối thủ nhanh gọn và đặc biệt có thể giúp bạn vượt qua những tên lính tay lăm lăm vũ khí sẵn sàng đốn ngã bạn khi đang có ý định chạy trốn. Tuy nhên, đáng lý ra Ubisoft nên hạn chế bớt những khả năng "trời cho" cuả Hook Blade, vì dòng game AC vốn đã dễ nay lại còn dễ hơn, các màn chơi thủ thành cho căn cứ rất đã tay nhưng càng về sau càng lặp lại, thiếu nét đột phá. Ngoài Hook Blade, Ubisoft còn thêm vào các loại bom, khiến cho Ezio gần như bất khả chiến bại trước mọi đối thủ từ ruồi muỗi cho đến đô con như lực sĩ.
Một trong những điểm trừ nặng nhất của gameplay là thời lượng quá ngắn, thua xa các game cùng thể loại và cả các phiên bản trước, dù có phần cốt truyện cực kỳ xuất sắc cùng gameplay đa dạng bậc nhất nhưng người chơi chỉ có thể chú tâm vào cốt truyện trong khoảng 6 - 7 giờ mặc dù game còn có cả chuỗi nhiệm vụ rất hấp dẫn dành riêng cho Altair nhưng lại quá dễ và quá ngắn nên phần này chỉ chủ yếu giải đáp những bí mật còn tồn đọng ở các phiên bản trước về thân thế và cuộc đời của Altair.
Thời gian còn lại bạn chỉ có thể đi loanh quanh khắp thành phố, làm nhiệm vụ phụ và nhiệm vụ của Desmond, mở khóa các bí mật của game hoặc thu thập các mảnh ký ức, những cuốn sách mà Nicolo Polo để lại nhưng do chỉ có 1 thành phố là Constantinople được thiết kế tuy rất đẹp nhưng lại khá nhỏ, số lượng nhiệm vụ phụ cũng tương đối ít (dù khá hay và đa dạng) nên sau khi hoàn thành xong phần nhiệm vụ chính, ACR cũng chẳng thể giữ chân người chơi được lâu. Do một số nguyên nhân, mình không thể đánh giá được phần chơi mutiplayer của ACR nên xin thông cảm.
Hình ảnh: không còn là điểm mạnh
Dĩ nhiên một tựa game lớn và được đầu tư khủng bố như ACR mà có đồ họa xấu là không thể được nhưng nếu nói game đẹp cỡ Crysis 2 hay The Witcher 2 thì lại càng sai, về mặt vĩ mô, ACR đã làm rất xuất sắc với hình ảnh thành Constantinople được dựng nên đẹp mê hồn, người dân qua lại trên đường trò chuyện, chơi đùa, những kẻ ăn xin, những người qua đường vấy đầy đủ bộ dạng lẫn tầng lớp, các công trình kiến trúc được dựng y hệt nguyên mẫu ngoài đời thực...
Tất cả đã tạo nên sức sống cho game khiến người chơi như được hòa mình vào thời kỳ phục hưng hàng thế kỷ trước. Nhưng về mặt vi mô, ACR chưa đủ "đô" để khiến những người chơi khó tính phải trầm trồ, do tái sử dụng engine cũ, nên ACR có nền đồ họa tương đối lỗi thời nếu so với các game thuộc hàng đỉnh hiện nay đồng thời cũng "tái" lại những điểm yếu của các phiên bản trước: khuôn mặt nhân vật thô cứng, các hiệu ứng khói lửa cháy nổ chưa đạt lắm, mô hình nhân vật khi chết (ragdoll) tệ hại,... cho nên dù 3 phần trước được khen ngợi hết lời thì trong phần này, đồ họa là 1 trong những điểm Ubisoft cần cải tiến nếu không muốn doanh thu bị sụt giảm.
Âm thanh: xứng đáng với truyền thống
Cũng như cốt truyện, dòng AC luôn được đánh giá cao về âm thanh, phần lồng tiếng không thể chê vào đâu được, thể hiện xuất sắc cá tính của mỗi nhân vật. Nhạc nền thì chỉ có thể nói là 10/10, những giai điệu du dương trầm bổng, những tiếng nhạc mạnh mẽ mỗi khi lâm trận và đặc biệt là đoạn nhạc nền ở cuối game, có lẽ cũng không sai khi cho rằng ACR có phần âm thanh tuyệt vời nhất trong cả dòng Assassin's Creed, ACR xứng đáng trở thành một trong những ứng cử viên nặng ký cho giải âm thanh của game hay nhất năm.
Tổng quan
Cốt truyện xuất sắc, lối chơi đa dạng, âm thanh tuyệt vời nhưng những thiếu sót trong gameplay và đồ họa đã kìm chân ACR trên con đường bước tới danh hiệu game "đỉnh" năm nhưng ACR vẫn rất xuất sắc, 1 tựa game không thể bỏ qua đối với các fan của dòng Assassin's Creed nói riêng và dân ghiền thể loại hành động - phiêu lưu nói chung.